Không là gì của Anh

Khi không là gì của nhau sẽ nhẹ nhàng hơn, nhất là những cuộc tình dang dở chưa có hồi kết!

Tốt nghiệp tại Singapore ít lâu, tôi về lại Việt Nam và sống ở Hà Nội một thời gian. Tôi mở một cửa hàng thời trang và dạy tiếng Anh ở một vài trung tâm. Trong thời gian ấy, tôi có quen một người đặc biệt. Cô bạn thân của tôi là diễn viên, từng giới thiệu cho tôi nhiều người nhưng tôi không tìm thấy điểm tương đồng nào giữa tôi và họ. Chỉ có một người khiến tôi chú ý.

Anh là diễn viên trong phim Những Đứa Con Biệt Động Sài Gòn. Anh sinh sống và làm việc tại Sài Gòn, đã ly hôn và có một cậu con trai kháu khỉnh. Nói chuyện với anh vài lần qua điện thoại và đọc những bài thơ anh sáng tác, tôi cảm thấy chúng tôi có rất nhiều điểm tương đồng. Mặc dù hai chúng tôi chưa một lần gặp nhau ngoài đời thật, nhưng tôi cảm thấy thực sự thân thiết với anh.

Mùa hè miền Bắc có những ngày nóng khủng khiếp. Thời tiết khắc nghiệt khiến nỗi người ra đường có cảm giác oi bức đến khó thở, phải trang bị áo mũ chống nắng kín mít như “ninja” để chống lại ánh nắng chói chang gay gắt. Những ngày này, người ta thèm thuồng cái gió lạnh của mùa đông, nhớ nhung những cơn mưa ướt át và thấy dưới bóng mát cây xanh thực là thiên đường. Cũng thời gian này, bố tôi nói ông muốn cùng tôi vào Sài Gòn du lịch, trong đó sẽ mát mẻ hơn. 

Cầu Sài Gòn đêm ấy bên anh

Vậy là tôi và anh đã có cơ hội gặp nhau. Buổi tối đầu tiên tại Sài Gòn, tôi hẹn anh đến đón ở khách sạn. Lần đầu tiên tôi gặp anh thực sự. Khuôn mặt anh có nét hồ hởi, biểu hiện sự nhiệt tình, mũi cao, mái tóc đen dày óng ả, đôi mắt anh hơi buồn, tôi có cảm giác đôi mắt ấy chứa đựng sự cô đơn và bất mãn nào đó. Anh chở tôi trên chiếc xe motor cũ, nổ beng beng, kiểu rất cổ. Tôi thích nhớ lại cảm giác khi ấy, khi chúng tôi cùng nhau hóng mát trên cầu sông Sài Gòn, ngắm vẻ đẹp lộng lẫy hoa lệ của Sài Gòn về đêm và cùng nhau ăn đêm tại quán ăn vỉa hè. Thật lãng mạn, thật nhẹ nhàng và êm ái như tiếng nhạc ru ta vào những giấc mơ xưa cũ. Sài Gòn về đêm dường như được khoác lên mình một chiếc áo hoàn toàn khác với ban ngày. Những công trình kiến trúc với đèn màu rực rỡ, những con đường sôi động, náo nhiệt, khu phố đi bộ đầy màu sắc, các quán bar người người chen chúc, tiếng nhạc xập xình khiến cho người ta nghĩ, dường như thành phố này không ngủ.

Anh là người duy nhất mà tôi cảm thấy sự chân thật, sự nhiệt tình, sự khiêm nhường và không hề có vẻ bề ngoài khoe khoang. Tôi mến anh vì điều đó. Giản dị, thân thiện, tình cảm, đáng tin cậy, anh cũng là người đàn ông tôi đủ tin tưởng và can đảm gửi gắm bí mật của mình. Cứ thế, mỗi lần anh ra Hà Nội, lần nào tôi có ở đó là chúng tôi đều gặp nhau, anh thường đặt khách sạn gần nhà của tôi. 

Ngày 8-3, anh từ Sài Gòn ra Hà Nội thăm tôi, chúng tôi cùng nhau đi ăn đồ nướng, cùng sánh bước bên nhau trên vỉa hè Hà Nội. Lần gặp này cũng là lúc chúng tôi thành thật với chính mình. Tôi đã đến, ngủ cùng khách sạn với anh, thời điểm đó tôi đang trong tuần chay nên chuyện nam nữ là không thể, anh rất tôn trọng điều ấy, chúng tôi chỉ nằm cạnh nhau và ngủ cho đến sáng. Tôi yêu anh, tôi muốn nhìn thấy anh thành công trong sự nghiệp của mình, muốn là người dõi theo bước đường anh đi, muốn cả đời này là người hâm mộ của anh, thật ích kỷ nếu chỉ muốn anh là của riêng tôi. Khi tôi nói ra điều đó, anh ngạc nhiên vô cùng. “Tại sao em không muốn làm bạn gái anh?” Anh thắc mắc. Tôi trả lời, “Vì với em, anh là một người đàn ông lý tưởng khó có thể tả hết bằng lời, em muốn dừng lại ở một tình bạn đẹp nhất, một người tri kỷ có thể dốc bầu tâm sự khi em cần.” 

Cảm ơn định mệnh đã giúp tôi và anh chưa bao giờ xảy ra chuyện kia. Chúng tôi đến giờ vẫn là những người bạn chân thành của nhau. Sài Gòn mưa rồi lại nắng, anh vẫn tới đón tôi đi uống cà phê. Thỉnh thoảng hai chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, nhưng tôi vui và thầm cảm ơn Thượng Đế đã giúp tôi chọn không là gì của anh.

Tina Yuan