#tinayuan

MÃI MÃI TUỔI 17

Tina Yuan

Tuổi 17, cái tuổi lưng chừng giữa sự ngây ngô và trưởng thành luôn để lại trong ta những kỷ niệm không thể nào quên. Những câu chuyện, những kỷ niệm viết cho tuổi 17, viết về thời thanh xuân tươi đẹp, của bạn, của tôi và của người ta thương yêu khơi gợi trong ta những hồi ức tưởng chừng đã ngủ quên sau những cơn bão của cuộc đời.

Lúc nhỏ thằng bé khá là tinh nghịch, lớn lên rồi thì hiền lành ít nói, hiểu chuyện hơn. Khi đi học, nó thường bị đám bạn đánh cho tả tơi, mà chính nó thì cứ im lặng chẳng bao giờ lên tiếng than vãn với ai. Rồi nó 17 tuổi, cái tuổi biết rung động trước các cô gái hoặc đủ tự tin để tán gái. Nó là trai quê, không hiểu sao lại quen được một cô bạn gái cùng cấp ở thành phố. Hai đứa yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tựa như duyên trời định, nó và cô bé ấy gắn bó nhau với nhau từ đó.

Gia đình nhà nó làm chè. Tháng Ba, tiết xuân nồng đậm, những đồi chè hai bên đường nhà nó xanh mướt như đón chào xuân mới, với những búp non mơn mởn, lấp lóa ánh nắng sớm mai làm say đắm lòng người. Quê hương nó thật nên thơ và trù phú. Vẻ đẹp ấy khiến nó, một cậu bé đang tuổi thiếu niên biết yêu, cũng tràn đầy hy vọng cho tương lai.

12439184 555520624622484 4630040899465939424 n - MÃI MÃI TUỔI 17

Càng lớn nó càng đẹp trai, lại chuộng phong cách các sao nam Hàn Quốc nên nhìn nó cũng bảnh bao lắm. Nó nói với mẹ nó, cuối năm nay anh họ cưới vợ, nó sẽ mặc thật đẹp để đi bưng tráp cho nhà trai, rồi còn nói sau này, nó sẽ nhờ anh họ nó xin việc làm tại công ty của anh ấy. Mẹ nó cười rồi bảo, “Vậy con cố gắng học đi sau này bảo anh giúp con”. Nó mới 17 tuổi nhưng rất hiểu chuyện, rất thương mẹ. Mẹ nó cũng vô cùng tự hào về đứa con trai này, vì nó là thằng bé sống rất tình cảm. Nó kể rất nhiều chuyện cho duy nhất một người là mẹ, niềm tin của nó đều đặt cả vào người mẹ mà nó yêu thương.

Một buổi chiều cuối tuần, nó hẹn gặp bạn gái. Nó tắm gội bảnh bao rồi hỏi ngoại, “Ngoại thấy cháu có đẹp trai không?” Ông ngoại cười, “Không, mày xấu trai lắm!”, nhưng trong lòng ông mỉm cười tự hào, thằng cháu ngoại của mình càng lớn càng đẹp trai. Mẹ nó vắng nhà, nó tự ý lấy chiếc xe ga của mẹ đi đón cô bé bạn gái dưới thành phố. Hai đứa đèo nhau trên chiếc xe, đi ngang giữa mùa xuân. Chúng ngắm nhìn những hàng cây ven đường đâm chồi nảy lộc xanh non mơn mởn. Những mầm lộc như những ngọn lửa xanh tí hon trên những cành cây trơ trụi khẳng khiu như cánh tay gầy guộc. Bỗng dưng trời đổ cơn mưa, đường trở nên trơn trượt, hai bên lại dốc ngang dốc dọc. Một chiếc xe bán tải lớn đi đến, thằng bé không thể kiểm soát được tay lái. “Xoẹt!” Nó lao vào gầm xe còn cô bạn gái thì bị văng xa khoảng mười mét. Tuổi 17 của nó, mối tình đầu của nó, thanh xuân của nó bỗng dưng cùng nó tan theo cát bụi. Vụ tai nạn không những mang theo nó mà còn mang theo cả trái tim của người ở lại. Ai cũng bàng hoàng. Ông ngoại nó, ngày nào cũng chạy ra mộ nó khóc thương, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh. Nỗi đau này thật sự rất khó có thể chấp nhận được trong một thời gian ngắn. Mẹ nó khóc mỗi ngày, thẫn thờ chẳng biết làm gì. Ai nhìn cũng thấy thật đau lòng. Cứ chốc chốc mẹ nó lại thắp hương, nhìn lên tấm hình của nó mà khóc.

Hai năm đã trôi qua. Thằng bé đến và đi trong cuộc đời như một cơn gió thoảng qua, mười bảy năm quá ngắn cho một đời người. Vô thường là thế, sự sống cũng mong manh là thế. Chỉ có nỗi đau là còn mãi trong lòng người ở lại, như nhắc nhớ từng có một sinh mệnh đáng yêu trên thế giới này! 

Mong nó an nghỉ! 

5 1 vote
Article Rating
Subscribe
Notify of
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x